Thì ra động phủ trên không
Nhưng người tìm kiếm lại trông nơi nào.
Lần này bèo nước gặp nhau
Nhưng mà khác tộc làm sao yên lòng.
…
Cứ tưởng mọi việc đã xong.
Lúc này từ dưới dòng sông xuất hiện một con Giao Long, phải nói là một bộ xương giao long thì đúng hơn.
Nó giương hàm răng trắng phếu lao lên định đớp con mồi bé nhỏ vào miệng.
Lạc Tinh bất ngờ, nhưng hay tay kịp bắt quyết.
Một vòng sáng linh lực lan tỏa ra bảo vệ cơ thể.
Tiếp đó, chiếc đuôi giao long quất mạnh đến, cả người Lạc Tinh bắn thẳng lên một mỏm đá gần đó.
Lúc này xâu bên trong mỏm đá, Lạc Tinh cố gắng giữ cơ thể thanh tỉnh, tiếp đó thực hiện không gian na di, lui về sau một dặm.
Con Cốt long kia thấy Lạc Tinh bị đánh xâu vào bên trong mỏm đá tiếp đó khí tức biến mất thì cũng không đuổi theo, nó hơi nghi hoặc rồi lặn xuống dòng sông.
Lạc Tinh lúc này đã ở một nơi khác.
Nén đi đau đớn, quan sát xung quanh.
Tạm thời nơi này không có gì đặt biệt.
Chỉ là một bãi cỏ xanh vô hại.
Nhưng không khí yên tặng dị thường.
Ngay cả một âm thanh phát ra từ cơn gió cũng không có.Nơi an toàn biết đâu sẽ là nơi nguy hiểm nhất.
“Nguy.” – Lạc Tinh lập tức na di biến mất.
Lúc sắp biến đi, có thoáng thấy một cái mồm hơn năm dặm đang lao lên táp mình.
“Đó là một con Mãng Cổ Chu Cáp? Không phải nó tuyệt chủng rồi
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/hung-thien-dai-luc/3393/chuong-272-vuong-an-thach.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.