Khi hắn tỉnh dậy nhìn ra ngoài cửa sổ trời đã tối sầm, khẽ cựa quậy ngồi dậy bên cạnh giường con bé Nhi Nhi thấy hắn đã tỉnh lập tức reo lên.
” Anh tỉnh rồi, mẹ ơi anh tỉnh rồi. “
Con bé Nhi Nhi thấy hắn tỉnh lập tức reo lên hô to gọi cho mẹ, hắn khẽ mỉm cười đưa tay xoa xoa đầu con bé Nhi Nhi nói.
” Nhi Nhi ngoan đã thấy khoẻ chưa???”
Con bé nghe hắn hỏi cười tươi khẽ gật gật cái đầu nói.
” Nhi Nhi khoẻ rồi.”
Cô Hương mở cửa phòng bước vào thấy hắn liền nở một nụ cười ấm áp nói.
” Cháu tỉnh rồi may quá.”
Hắn khẽ gật đầu không nói, cô Hương liền nói tiếp.
” Cháu đỡ hơn chưa, lát ăn gì cô mang lên.”
Hắn sờ sờ cái bụng đói trống rỗng của mình khẽ gật đầu nói.
” Cô cho cháu ăn gì cũng được nhưng phải nhiều một chút.”
Cô Hương khẽ cười rồi quay qua nói với con bé NHi Nhi.
” Con ở đây chăm sóc anh nhé.”
Con bé gật gật cái đầu điệu bộ nhiêm túc làm hắn có chút buồn cười, sau đó cô Hương đi chuẩn bị thức ăn cho hắn.
Qua 15 phút sau, mấy đầu bếp mang thức ăn mang lên bày lên cái bàn được chuẩn bị trong phòng, hắn nhìn từng món ăn được mang lên mà miệng cứ liên tục chảy nước dãi.
Ông nội Nhi Nhi cùng cô Hương đều đi vào, vừa vào ông nội Nhi Nhi liền cười ha ha nói.
” Cảm ơn cháu đã cứu
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/ke-thu-ho-vu-tru-ban-moi/9370/chuong-159-dai-cong-tuoc.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.