Đến trưa ngày hôm sau, Trần Quốc Hưng bị chọc phá mà thức dậy, xoa xoa cái mũi vẫn còn đang ngứa, hắn trợn mắt nhìn Naccy.
“ Này, tớ đang ngủ.”
Naccy đứng thẳng tay chống nạnh hỏi.
“ Mấy hôm nay cậu trốn đi đâu?”
Hắn vừa ngáp vừa nói.
“ Tớ đi ăn cướp. “
Naccy mắt sáng lên sau đó lại ỉu xìu nói.
“ Sao cậu không rủ tớ đi cùng.”
Hắn á khẩu, lắc lắc đầu nói.
“ Cho cậu đi chỉ làm vướng chân vướng tay.”
Sau đó hắn bị một quyền xé gió đánh tới, “ Bụp “ hắn ôm bụng la oai oái.
“ Bạo lực đây là bạo lực gia đình, ây za đau chết tớ mất.”
Naccy cười đắc ý nói.
“ Khám khinh thường bổn tiểu thư, đánh chết cậu.”
Hắn dơ tay đầu hàng, một lúc hắn mới nói.
“ Naccy, tối nay tớ bay về Việt Nam rồi.”
Hắn có cảm giác đây là mình đang chia tay bạn gái vậy, cảm giác có chút không muốn, có lẽ hắn ham gái đây mà. Naccy lập tức ôm chầm lấy hắn, úp mặt vào ngực hắn khóc thút thít, hắn có chút lúng túng chỉ biết khẽ đưa tay xoa xoa tấm lưng nhỏ, trong lòng đang không ngừng có những con lợn nhảy múa.
“ Tớ sẽ rất nhớ cậu.”
Hắn vỗ về an ủi một hồi, Naccy với nín khóc, sau đó hắn kéo Naccy ra ngoài, cả hai đứa thích thú đi lượn khắp trung tâm thương mại, ăn uống mua sắm thoả thích, hắn còn mua cho bạn Hằng của hắn mấy bộ váy,
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/ke-thu-ho-vu-tru-ban-moi/9406/chuong-170-tim-dia-diem.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.