Mất hơn hai ngày mới trở về đến gần dãy núi nơi có cổng ra ngoại giới, Trần Quốc Hưng nhăn mày cảm giác có chút không ổn, ở phía trước có mấy luồng khí tức của tu sĩ, hắn xoa xoa cằm trầm tư nhìn nhìn qua Huyên Huyên lặng lẽ thở dài, đôi khi đụng vào mỹ nhân cũng không phải là truyện gì tốt đẹp, chỉ rước thêm phiền phức.
“ Trèo lên lưng ta đi, ở phía trước có vài kẻ ngáng đường ta phải giải quyết.”
Cõng Huyên Huyên lên lưng, Trần Quốc Hưng cũng chỉ biết cảm thán không thôi, tuy là cũng mền mại đấy nhưng lát mà hắn bị người ta chém cũng chỉ đành dơ lưng ra cho Huyên Huyên đỡ dùm mấy đao. Mà mấy cái tên Luyện Khí Kỳ của Ngô Gia vậy mà lại chắn ở cổng ra vào ngoại giới, hay bọn chúng đánh hơi được điều gì đó rồi, Trần Quốc Hưng tặc lưỡi một cái không suy nghĩ nhiều thêm, các cụ xưa có câu Nước Đến Chân Mới Nhảy, ngăn cản thì đánh tan ngăn cản là được, bất quá gia chủ Ngô Gia chắc hẳn vẫn chưa xuất quan, Trần Quốc Hưng không cảm nhận được khí tức cường đại.
Trần Quốc Hưng đau lòng lấy nốt lá phù Ẩn Thần Phù cuối cùng dán lên người cả người, Trần Quốc Hưng cùng Huyên Huyên liền tàng hình biến mất, khí tức bị che đậy.
Đi lại phía hang động ra vào ngoại giới, Trần Quốc Hăng nhăn nhó nhìn ba lão già đang ngồi xếp bằng ở đó, quả nhiên là đám Luyện Khí Kỳ Đỉnh Phong của Ngô gia, Trần Quốc Hưng rón rén nhẹ nhàng như
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/ke-thu-ho-vu-tru-ban-moi/9527/chuong-276-nguoi-chac-chu.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.