Mọi chuyện vẫn bình thường không có gì bất thường, một tối thứ 7 hắn đang ngồi nhìn con bé Thiên Anh bú sữa, mà hắn cứ nuốt nước bọt ừng ực, Naccy thấy hắn cứ nhìn chằm chằm thì trợn mắt nói.
“ Anh nhìn cái gì thế?”
Trần Quốc Hưng cười hắc hắc nói.
“ Dĩ nhiên anh đang nhìn con ăn rồi.”
Naccy lườm lườm hắn rồi quay đi, hắn gãi gãi cằm suy tư, nhìn con bé Thiên Anh bú sữa ngon lành tự nhiên hắn cũng muốn tranh ăn với con, hắn muốn thử xem mùi vị của sữa nó như thế nào, nhưng nghĩ đi nghĩ lại đành thôi, hắn mà tranh ăn với con thì hắn đâu phải một ông bố tốt.
Con bé Thiên Anh đanh ăn tự nhiên nấc lên vài cái, cả người co giật. Naccy vẻ mặt hiện lên hốt hoảng vội nói.
“ HIM, con bị sao này anh!”
Trần Quốc Hưng còn đang trầm tư nghe Naccy gọi thì giật mình nhìn lại, con bé Thiên Anh cả người co giật, mặt mũi đã tím tái, hắn không kịp suy nghĩ lao lên bế lấy con bé Thiên Anh, một tay đặt lên đỉnh đầu truyền linh lực vào cơ thể con bé, thần niệm khí cảm kiểm tra từ trong ra ngoài, không phát hiện ra điều bất thường, hắn sợ hãi khi phát hiện con bé Thiên Anh hít thở càng lúc càng khó khắn.
Naccy đã khóc nấc lên, mẹ hắn vừa lúc cũng đi vào thấy con bé Thiên Anh như vậy cũng hô lớn.
“ Cháu ngoài của bà bị sao vậy? Đưa cháu tao xem nào.”
Mẹ hắn bế lấy con
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/ke-thu-ho-vu-tru-ban-moi/9563/chuong-161-dai-hoc-quoc-gia.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.