Hắn cười tà tà, cảm ơn thì không cần hắn muốn là cái thiết thực hơn lời nói. Hắn nắn nắn tay rồi lao lên, những thanh âm đấm đá túi bụi diễn ra liên tục, cùng với đó là những tiếng kêu rên tràn đầy mờ ám vang lên trong rừng cây bồ đề.
Một lúc sau hắn chắp tay sau đít đi về nhà ông ngoại, về nhà đã thấy người ngồi đủ vào các mâm cỗ, ngó ngó mãi không thấy chỗ trống cũng không một ai nói gì hay hỏi đến, hắn liền đi xuống bếp xục xạo được ít đồ ăn mang ra một góc lủi thủi ngồi ăn một mình, vừa ăn vừa thở dài cảm thán, đôi lúc cứ tưởng bản thân mình là cái rốn của vũ trụ được mọi người xung quanh để ý đến, nhưng kết quả chỉ có thể là bản thân đang ảo tưởng mà thôi.
Lau lau đi những giọt nước mắt tủi thân nhét cố mấy miếng xôi vào mồm rồi ném bộ xương con gà còn sót lại ra cho mấy con chó hàng xóm sang hóng cỗ ăn.
“ Ơ anh Hưng, anh đi đâu bây giờ mới thấy anh vậy?”
Nhi thấy Trần Quốc Hưng ngồi ở một góc trong nhà bếp thì lên tiếng hỏi, hắn phồng má vì đang nuốt cố miếng xôi quay lại nhìn Nhi, gật gù nói.
“ À à có chút việc riêng ấy mà.”
Nhi cười rồi mới bén lén hỏi hắn. “ Nhà vệ sinh ở đâu vậy anh?”
Hắn thoáng cú chút thất vọng, thì ra là tìm nhà vệ sinh mới đi vào đây, hắn thì cứ tưởng được người ta quan tâm không thấy đâu
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/ke-thu-ho-vu-tru-ban-moi/9601/chuong-395-kiep-so.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.