Trần Quốc Hưng trầm ngâm suy tư vừa đi vừa xoa cằm rồi đụng trúng một người.
” Tiểu tử mắt ngươi bị mù sao?”
Một tên to cao trợn mắt trắng dã túm cổ Trần Quốc Hưng ghé sát mặt trợn mắt.
” Mồm thối vl, cút đi.”
Ngửi được mùi hôi thối Trần Quốc Hưng tí nữa ngất xỉu không quản đúng sai đấm luôn, tọng nguyên quả đấm vào mặt người thiếu niên to lớn làm tên đó bay vèo ra sau ngã cắm đầu xuống đất, ba tên đi cùng thiếu niên to lớn há hốc cả mồm nhìn Trần Quốc Hưng, hắn vỗ vỗ tay vào nhau rồi nghênh ngang mà đi, bước chân nhanh chóng chẳng mấy đã mất hút.
” Khôn kiếp, mau tìm chỗ ở của hắn ta phải giết chết hắn, ui za.”
Thiếu niên to lớn ôm mặt đứng dậy gào lên sai mấy người đi cùng nhanh chóng điều tra.
” Hazz thối chết bổn thiếu gia.”
Trần Quốc Hưng trở về căn nhà gỗ của mình thì thấy Vũ Liên đang ngủ gật ở hiên nhà thì hơi sững sờ quyết định trêu chọc, hắn rón rén đi lại gần kề mặt lại ở một góc độ phù hợp rồi khẽ ho một tiếng, Vũ Liên liền giật mình bửng tỉnh ngẩng mặt lên, môi liền chạm môi Vũ Liên hai mắt trợn ngược lên khi thấy khuôn mặt của Trần Quốc Hưng ngay sát mình, từ môi lại chuyền tới cảm giác tê dại làm Vũ Liên như hoá đá, Trần Quốc Hưng đạt được mục đích liền lùi ra sau vẻ mặt như kiểu hắn mới chính là kẻ bị thiệt.
” Vũ Liên cô định làm
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/ke-thu-ho-vu-tru-ban-moi/9709/chuong-384-dao-nghich-thoi-khong.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.