Sáng sớm hôm sau lão già mặt tam giác đến nơi đưa tất cả rời đi, lão tế ra một chiếc phi chu có hình cổ quái nhìn cứ như một chiếc quan tài vậy. Trần Quốc hưng bấy giờ mới ngẩn người, hiện tại hắn nhớ tới một vấn đề quan trọng, Cửu Đầu Giáo hình như là một trong những thế lực Ma Môn thì phải?
Khuôn mặt Trần Quốc Hưng như đớp phải ruồi vậy, tại sao hắn lại không nhớ tới điểm này cơ chứ, khẽ thở dài một cái, hắn có chút không thích cách hành sử giết người vô tội vạ của Ma Môn, nhưng cũng không sao mọi chuyện đã như vậy hắn còn có thể làm gì khác hơn chứ.
Phi chu bay nửa ngày sau đến một vùng núi hoang tàn, nhìn từ trên cao xuống Trần Quốc Hưng thấy nơi này không khác gì bãi công trình lộn xộn ở Địa Cầu cả, trong lòng hắn thoáng chút có dự cảm không lành. Phi chu hạ xuống một ngọn núi to nhất ở nơi này, ở đỉnh núi có mấy tòa lầu các nhìn cũng rất oai phong, ở cái chỗ nhìn hoang tàn như bãi đá này nổi bật lên hẳn mấy toàn lầu các nơi đây.
” Xuống đi”
Lão già mặt tam giác thu lại phi chu của mình, tất cả những khác khuôn mặt mang theo đủ loại sắc thái quan sát khắp nơi, ở trong lầu các đi ra vài người đi ra, đi đầu tiên là một nam tử trung niên bộ dạng tươi cười kết hợp với một thân thể béo tròn của mình tạo ra cho người khác ấn tượng đầu tiên về một người hiền lành tốt
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/ke-thu-ho-vu-tru-ban-moi/9715/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.