Du Phục Thời nằm nghiêng, giả vờ như đã ngủ, nhưng thực ra hắn đang suy nghĩ rốt cuộc bản thân đã lột da lúc nào, có phải phàm nhân này đã thấy quá trình hắn lột da từ đầu đến cuối hay không.
Vì thế tiểu sư đệ đột nhiên xoay người ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt phàm nhân đối diện: “……Xấu sao?”
Đại sư tỷ sửng sốt: “Cái gì xấu?”
“Ngươi đã nhìn thấy ta lột da.” Du Phục Thời hơi hơi nâng cằm, nỗ lực bày ra tư thái không thèm để ý.
Thì ra là hỏi việc này.
Trong mắt Diệp Tố dâng lên ý cười, tiểu sư đệ nhiều khi vẫn khá là chú ý hình tượng của bản thân.
Du Phục Thời nhìn thấy ánh mắt cười của nàng thì tức khắc càng khẩn trương, đầu ngón tay dùng sức túm lấy chăn mỏng ở sau người khiến cả một góc chăn nhăn nhúm.
Hắn dùng một ngữ khí đặc biệt cường thế mệnh lệnh cho phàm nhân đối diện: “Ngươi lập tức quên nó đi!”
Diệp Tố rốt cuộc bật cười thành tiếng, cố ý nói: “Không quên được.”
Khóe môi tiểu sư đệ lập tức mím chặt, ánh mắt thanh tuấn nheo lại, rõ ràng đã tức giận.
“Ta không nhìn thấy nên không thể quên được.” Diệp Tố nhịn cười, nghiêm túc nói, “Ngày đó ta chỉ là giúp đệ thu lại số vảy rơi ra và lớp da lột, còn lại ta không nhìn thấy cái gì cả.”
Du Phục Thời nghe vậy thì cảm xúc trong nháy mắt liền tốt hơn, nhìn Diệp Tố hoài nghi: “Thật sự?”
“Thật.” Diệp Tố nói đoạn chỉ chỉ vào
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/khong-can-loan-an-va/1009/chuong-80-bao-ap-tran.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.