Diệp Tố một thân đen nhẻm nằm ở dưới hố, uy lực của đạo Huyền Thiên Lôi vừa rồi cực lớn, nếu theo lẽ thường khi tu sĩ vừa kết Nguyên Anh, nếu không có chuẩn bị trước mà bị Huyền Thiên Lôi bổ xuống thì chỉ sợ Nguyên Anh sẽ ngay lập tức vỡ nát, không chết cũng thương.
Nhưng không khéo là khi đạo Huyền Thiên Lôi đó đánh xuống Diệp Tố lại không tìm thấy Nguyên Anh trong linh phủ, ngược lại đánh tan cổ linh lực mà Diệp Tố nuốt vào trong cấm địa, khiến nó hoàn toàn hòa tan, chuyển thành linh lực của nàng.
Diệp Tố nằm dưới hố, trợn mắt nhìn bầu trời xanh trong trên đầu, chỉ cảm thấy cảnh giới của mình đang nhảy ầm ầm.
Không những vọt lên đến Nguyên Anh sơ kỳ mà nó còn tiếp tục lên Nguyên Anh trung kỳ, thẳng đến Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh mới tạm dừng lại.
“……”
Phần lý trí cuối cùng còn sót lại của Diệp Tố ra sức áp chế thần thức trong linh phủ, không cho bản thân tiếp tục hấp thu linh lực, nếu không lại tiến giai, lôi kiếp đến nữa thì chỉ sợ nàng sẽ bị đánh thẳng xuống địa ngục mất.
“Đại sư tỷ!” Minh Lưu Sa, Tây Ngọc và Hạ Nhĩ là ba người đầu tiên chạy vào sân thi đấu, ghé vào trên miệng hố hô lên.
Một đạo thân ảnh xẹt qua ba người bọn họ, Du Phục Thời nhảy xuống hố, Dịch Huyền theo sát ngay sau đó.
Không đến một lát quanh miệng hố liền đứng đầy người.
“Tỷ…… sao rồi?” Dịch Huyền nhìn Diệp Tố gần như đồng màu
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/khong-can-loan-an-va/1046/chuong-144-cam-tran.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.