Sau khi Diệp Tố nói xong, Du Phục Thời đã chán ngồi ngốc trên đài nên dứt khoát nói: “Không muốn đi.” Nghe thôi đã thấy rất mệt.
“Trước mắt điểm số của đệ là cao nhất, nếu tên vẫn còn trong vòng một ngàn người đầu tiên thì cũng không nhất thiết phải tham gia hỗn đấu.” Diệp Tố qua đây báo cho tiểu sư đệ biết tình huống có thể phát sinh trong một tháng tới mà thôi, cũng không trông mong hắn sẽ tham gia để giành thêm điểm.
Du Phục Thời bỗng nhiên do dự nhìn về tấm bia đá ở cách đó không xa: “Tên của những người đó sẽ nằm ở trên ta sao?”
Diệp Tố: “…… Điểm cao hơn tất nhiên sẽ nằm trên.”
“Ta tham gia.” Du Phục Thời lập tức thay đổi chủ ý, hắn không muốn tên của khác ở trên tên của mình, đành phải vất vả lên lôi đài đứng nhiều thêm một lúc vậy.
Khấp Huyết kiếm ở bên cạnh yên lặng thấm ra vài giọt huyết lệ.
Việc tiểu sư đệ đổi ý xoành xoạch cũng không khiến Diệp Tố ngoài ý muốn, nàng cười nói: “Tùy đệ, chỉ cần sau khi lôi đài hỗn đấu kết thúc đệ vẫn còn lưu lại trên đài là được.”
Giống như lời Diệp Tố đã nói, ngày hôm sau trên sân thi đấu liền có nhiều lôi đài lớn được dựng lên, hỗn đấu chính thức mở ra.
“So với tháng trước thì số lượng người đã ít đi rất nhiều.” Từ Trình Ngọc ôm kiếm xoay mặt nói với Dịch Huyền.
“Đúng vậy.” Dịch Huyền vẫn ít lời như cũ nhưng nét bén nhọn giữa mày đã yếu
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/khong-can-loan-an-va/1085/chuong-35-thiet-dau-cong.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.