Khi Diệp Tố đuổi tới lôi đài thì đã có không ít người vây quanh, Du Phục Thời ở trên đài vẫn như cũ đang điên cuồng hấp thu linh khí quanh thân, trên đỉnh đầu có một đạo kim quang đang chiếu thẳng xuống, giống như rải một tầng kim sa mỏng lên người hắn, rực rỡ lóa mắt như tượng thần.
Khấp Huyết kiếm an tĩnh đứng bên cạnh, không có bất luận dị động nào, an phận đến độ có chút không giống một thanh yêu kiếm.
Diệp Tố trầm mặc đứng trong đám người.
Rất kỳ quái, nàng thế nhưng lại đang khẩn trương.
“Du công tử hẳn là sẽ có thể kết anh thành công.” Từ Trình Ngọc đi tới, đứng bên cạnh Diệp Tố nói.
Đại khái là vì ý an ủi trong giọng nói hắn quá rõ ràng nên khiến Diệp Tố không khỏi quay đầu nhìn lại.
Từ Trình Ngọc cũng phát hiện, nhìn thẳng vào mắt Diệp Tố nói: “Cô thoạt nhìn đang rất lo lắng cho hắn.”
“Có một chút.” Diệp Tố thừa nhận, chỉ là lo lắng này không giống lo lắng mà hắn nghĩ.
Nàng không rõ lắm sự khác nhau trong con đường tu luyện của người và yêu, nơi này lại là Côn Luân, đại năng có không ít, nàng sợ có người nhìn ra manh mối nào đó.
“Không đến hai ngày đã ẩn ẩn có dấu hiệu.” Từ Trình Ngọc dù sao cũng là người đã kết anh hai lần, rất thuần thục nói: “Du công tử rất nhanh thôi sẽ kết anh.”
Thời gian các tu sĩ kết nguyên anh không giống nhau, nhanh thì vài ngày, chậm thì dài đến một năm
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/khong-can-loan-an-va/995/chuong-77-phao-ong-phien-ban-tu-chan.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.