“Tiểu Mạn, ta thề sẽ không để bất kỳ kẻ nào làm tổn hại đến nàng.”
…
Bình minh, nắng sớm lọt khe cửa sổ, nhảy vào trong phòng.
Lục Ly nằm dài giữa một đống lộn xộn, cánh tay phải giơ lên cao.
Mắt hắn mở to, nhìn chằm chằm vào một chiếc hộ uyển màu đen tuyền, bên trên khắc đầy những đường hoa văn không rõ ý nghĩa.
Đêm hôm trước, khi trận pháp của Nhiếp Hồn Lão Nhân mở ra, thứ truyền tống đến chính là chiếc hộ uyển này.
Vừa xuất hiện, nó liền bám chặt lấy cổ tay Lục Ly, gỡ xuống không được, chém cũng không để lại một vết xước.
Cái bóng của lão nói hộ uyển là cho hắn để phòng thân, sau đó thì cùng với trận pháp biến mất, không để lại chút dấu vết nào.
Lục Ly không tin lời lão nói.
Vừa mới đánh nhau sống chết xong lại nói muốn bảo vệ hắn, làm sao có thể tin được.
“Nhưng tốn nhiều công sức như vậy để mang thứ này tới, rốt cuộc lão có ý gì?” Lục Ly đặt cánh tay xuống sàn nhà, nhắm mắt lại suy ngẫm.
“Lão vẫn luôn có cách tìm thấy ta, chắc không phải để truy tung rồi.”
Cộc! Cộc! Cộc!
Chợt có tiếng gõ cửa vang lên, Lục Ly hơi nghiêng đầu, cất giọng hỏi:
“Ai đấy?”
“Thưa khách quan, là tiểu nhân đây.”
Đó là gã tiểu nhị đã tiếp chuyện với Lục Ly, vào cái hôm hắn lần đầu đến tửu quán.
Gã tên A Quý, không chỉ miệng mồm lưu loát mà phục vụ cũng rất chu đáo.
“Có chuyện gì vậy?” Lục Ly nằm im tại chỗ,
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/luc-ma/3563/chuong-37-bach-y.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.