Gần ra khỏi khu rừng này, Dung Ly cũng cảm thấy vui mừng.
Nhưng lo âu này chưa dứt, lo lắng khác lại nổi lên.
Nàng lo rằng sau khi ra khỏi đây và vào thế giới loài người, nếu người ta phát hiện nàng là hồ yêu tu luyện mà thành, không những nàng sẽ gặp nguy hiểm mà Đông Cung cũng bị vạ lây.
Lúc này Dung Ly liền nói với Đông Cung:
– Nảy giờ chúng ta đi cũng đã lâu rồi.
Hay là ngồi xuống đây nghỉ mệt một tí đi nha?
Đông Cung gật đầu đồng ý.
Dung Ly cẩn thận ngồi xuống ngay dòng nước đang trôi nhè nhẹ, đưa tay xuống và vớt nước lên rửa mặt cho tỉnh táo.
Dòng nước mát lành chảy tới đâu làm cho da thịt thêm sảng khoái và tràn đầy sức sống trở lại.
Đông Cung chợt lên tiếng:
– Cũng đã gần ra khỏi đây rồi.
Ta nghĩ cô hãy nên quên hết những chuyện lúc trước cùng với ta.
Sau khi ra khỏi rừng, tiễn cô được vài đoạn rồi chúng ta đường ai nấy đi.
Như vậy sẽ tốt cho cả hai.
Nghe thấy thế, Dung Ly có vẻ buồn buồn, đột nhiên nàng không muốn ra khỏi nơi này nữa:
– Nhưng…!nhưng mà…
– Cô nên nghe theo lời ta đi.
Ta là người, còn cô là yêu, hai chúng ta từ hai thế giới khác nhau, không thể nào hòa hợp được.
– Nếu ngươi bỏ ta như vậy chẳng khác nào ngay từ đầu để ta chìm trong mộng cảnh luôn, thì có lẽ sẽ tốt hơn.
– …
– Ta cần thời gian suy nghĩ.
– Được.
Cô có từ bây giờ đến khi ra khỏi đây để nghĩ
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/luoi-tinh-nhan-the-ho-yeu-tai-sinh/122/chuong-89-lang-nhin-nguoi-tu-xa.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.