…Đông Cung lúc này mới để ý, hình như hướng hắn chạy về cũng trùng với hướng mà chàng đang định đến, đều dẫn đến chổ Dung Ly đang ở.
Lần theo vết máu, quả nhiên như dự đoán, đêm qua quả thật hắn đã vô tình chạy đến căn nhà gỗ nhỏ.
Khi đã đến nơi, Đông Cung chợt nhận ra hai tên lính mà mình đã sắp xếp giờ đây nằm gục bất động dưới mặt đất.
Biết là đêm qua đã có chuyện chẳng lành xảy ra, chàng tự trách bản thân: “Nếu đêm qua ta đuổi theo hắn, thì chuyện này đã không xảy ra.
Mong là Dung Nhi vẫn bình an vô sự.”
Cột ngựa của mình cách đó không xa, chàng nhẹ nhàng bước lại gần hai tên lính đó, chàng đưa tay kiểm tra mạch thì đã thấy tim ngừng đập từ lâu rồi.
Trên hai tử huyệt của bọn chúng cũng phát hiện ra hai cây phi châm cắn sâu trong đấy.
Khi này, Đông Cung đã đứng gần thềm của căn nhà, chàng nghe bên trong có phát ra tiếng xì xầm nho nhỏ.
Ở khoảng cách xa, nên chàng chỉ nghe thoáng qua, chữ được chữ mất, nhưng đại khái là: “Gặp được muội, huynh cũng mãn nguyện lắm rồi…”
Nghe đến đây, Đông Cung liền nhận ra giọng nói của Dung Ly và một nam nhân nào đó.
Nhưng gần đây làm gì có ai, ngoại trừ tên thủ lĩnh đêm qua… Chàng liền tức giận đạp cửa xông vào.
Tiếng cửa đập vào vách nghe ‘Rầm!’ một tiếng, hiện ra trước mắt chàng lúc này là cảnh tên thủ lĩnh đó ôm lấy Dung Ly vào lòng, trên hai gò má phúng phính của nàng còn lộ rõ
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/luoi-tinh-nhan-the-ho-yeu-tai-sinh/134/chuong-67-tu-kiem-diem.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.