– Hôm nay quận chúa có nhã hứng đến đây như vậy thật là vinh hạnh cho tướng phủ.
– Ngài không cần đa lễ vậy đâu.
Thực ra… – nói đến đây quận chúa chợt ngập ngừng suy nghĩ, vẻ mặt có phần ưu tư, sau đó chuyển qua một gợi ý khác – Hay là chúng ta tìm một nơi nào khác yên tĩnh tự nhiên hơn đi được không?
– Được.
…
Đông Cung hiểu ý, liền mời quận chúa tản bộ ra ngoài Bạch Liên Đình trong phủ, đồng thời giải bày những lo âu mà cô ấy không muốn nói trước đám gia nhân hầu cận.
Bạch Liên Đình gió mát hiu hiu, cảnh vật xung quanh vẫn như vậy, chỉ có lòng người là thay đổi.
Thật ra đã lâu lắm rồi Đông Cung chưa đặt chân đến nơi này, vì đối với chàng, từng quan cảnh ở đây đều gợi lại cho mình một ký ức đau lòng khó quên.
Mùa sen đã qua, nên trong hồ chỉ còn lại những chiếc lá rộng khoe mình trên mặt nước, nhấp nhô theo gợn sóng đài đài lăn tăn.
Họa may, trong hàng lá xanh mơn mởn kia lấp ló một hai búp sen nở muộn.
Cảnh hữu tình như lòng người lại có chút mâu thuẫn, rõ ràng là có chuyện muốn nói, nhưng Tịnh Nguyệt cứ mãi đứng tựa vào phiến đá cạnh đình đưa mắt nhìn xa xăm.
Dường như điều làm cô lặng người không phải vòm cảnh nên thơ mở ra trước mắt kia, mà là những phiền muộn trong lòng đang cố kìm nén.
Đông Cung đứng cạnh đó cũng không nói gì, vì chàng biết rằng quận chúa không rảnh rỗi đến mức tiện đường ghé thăm
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/luoi-tinh-nhan-the-ho-yeu-tai-sinh/144/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.