– Sao huynh lại đến đây? Muội tưởng… – định nói ra chuyện bản thân chứng kiến lúc sáng, nhưng nàng cảm thấy không cần nữa, nên đành cho qua – À mà thôi, không có gì…
Thấy Dung Ly hôm nay có phần hơi kỳ lạ, nhưng nếu nàng không muốn nói ra điều mình đang nghĩ, thì Đông Cung cũng không miễn cưỡng bắt nàng phải mở lời.
Nhìn nàng bằng ánh mắt ân cần, chàng hỏi ngay:
– Muội tỉnh từ khi nào vậy?
– Từ hồi sáng.
– Muội thấy trong người đã khỏe hẳn chưa?
– Muội không sao.
– Muội có cần thứ gì không để ta tiện thể dặn người mang đến cho muội?
– Không cần.
Câu nào Đông Cung hỏi ra cũng bị nàng đáp lại một cách quá đỗi ngắn gọn.
Chàng không hiểu rốt cuộc hôm nay nàng ấy bị làm sao, nhưng nhìn vẻ mặt, hình như là đang giận mình điều gì đó.
“Nha đầu này hôm nay làm gì thế? Tỉnh dậy lại còn làm ra vẻ mặt hờn hờn dỗi dỗi này? Rốt cuộc là đang có ý gì?”
Dung Ly cứ đáp lời như vầy hoài, quả thật Đông Cung khó mà bắt qua được chuyện khác.
Vốn lúc trước đã không giỏi tài ăn nói rồi, vậy mà lần này còn rơi vào tình huống như thế này, thật là… Quả nhiên sau một hồi lâu nằm mê man bất tỉnh, cái tính bướng bỉnh thích làm khó người khác vẫn hệt như lúc trước, chẳng khá lên được tí nào.
Chẳng mấy chốc, bầu không khí xung quanh hai người họ trở nên im lặng vượt qua ngưỡng bình thường.
Đông Cung thì ngồi nhìn Dung Ly, thực ra trong đầu chàng
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/luoi-tinh-nhan-the-ho-yeu-tai-sinh/152/chuong-110-ke-dung-sau-hoa-ra-lai-la.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.