Ngạc nhiên trước câu hỏi của Dung Ly, Đông Cung không hiểu nàng lấy từ đâu ra cái ý định này nữa.
Nhưng trong thoáng chốc chàng hiểu ra ngay, nàng ấy hỏi câu này nhất định là trong lòng có khuất mắt, có lẽ cũng vì thế mà nảy sinh nên hiểu lầm gì chăng? Chàng không do dự, khẽ lắc đầu nhanh chóng đáp lời ngay:
– Không phải.
Giữa ta và Tịnh Nguyệt chỉ là huynh mưu kết giao bình thường, huống hồ cô ấy cũng đã có hôn ước với người khác.
“Hôn ước?” Dung Ly thầm nhắc lại hai chữ này trong đầu.
“Chẳng lẽ những gì mình nghĩ đều là hoang tưởng hết rồi sao? Người huynh ấy thích, không là Tịnh Nguyệt, thì là ai chứ?” Dẫu sao, như vậy cũng tốt.
Những chuyện khác, đều là bản thân cố gắng tự chứng minh mình là đúng, duy chỉ có lần này, thì hoàn toàn ngược lại.
Lần này là sai, nhưng lại là cái “sai” đúng, cái “sai” hạnh phúc, nếu đem so với những lần “đúng” kia, thì nguyện cả đời này vẫn sẽ sai mãi như vậy.
Để ý thấy sắc mặt của Dung Ly dần chuyển tốt lên hẳn, Đông Cung biết rằng mình đã vào đúng chủ đề rồi.
Tuy thích nàng vui cười rạng rỡ, nhưng trong lòng vẫn còn điều thắc mắc về câu hỏi khi nảy, liền tiếp lời:
– Sao muội lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ chuyện ta thích ai quan trọng với muội lắm sao?
Đúng vậy! Đây chính là câu mà nàng mong đợi bấy lâu.
Tất nhiên đối với nàng, chuyện đó rất quan trọng, bởi vì nàng muốn thấu rõ, rốt cuộc trong lòng Đông Cung, liệu nàng có
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/luoi-tinh-nhan-the-ho-yeu-tai-sinh/153/chuong-44-khong-che-kiem-linh.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.