Sau khi đã xác định được chắc chắn rằng Đông Cung sẽ không đuổi theo họ, Tuyết Chinh lúc này mới dừng lại, đặt Dung Ly xuống, sau đó giải huyệt đạo cho nàng.
Giây phút Dung Ly cử động lại được cũng là lúc nàng vung tay lên tát vào mặt huynh ấy một cái rõ đau.
Tiếp theo đó là lời trách móc mà từ nảy tới bây giờ bị nghẹn trong lòng không thể nói ra được:
– Huynh vừa làm gì thế? Sao huynh lại có thể tự ý nói ra những lời như vậy được?! Huynh đã biết rằng vị trí của Đông Cung trong lòng muội quan trọng như thế nào, sao huynh nỡ nhẫn tâm cắt đứt mối quan hệ giữa bọn muội?! Huynh quá đáng lắm! Quá đáng lắm! Muội hận huynh! Muội…
– Đủ rồi! – Tuyết Chinh lớn tiêng xen ngang.
Y không ngờ muội muội mà bấy lâu nay mình hết mực yêu thương lại vì một nam nhân khác, ra tay tát vào mặt của mình.
Không kìm chế nổi nữa, y cũng bắt đầu nói ra hết những suy nghĩ trong lòng.
– Muội hễ mở miệng ra là Đông Cung, Đông Cung! Muội còn xem ca ca này tồn tại không chứ? Hắn đối với muội như vậy, mà lúc nào muội cũng đứng về phía hắn, bênh vực cho hắn! Còn huynh thì sao? Mấy trăm năm bên muội cũng không thể bằng một vài năm muội bên hắn ư? Huynh chỉ muốn tốt cho muội! Huynh không muốn thấy muội cứ ủ rũ vì hắn như vậy mãi! Muội không hiểu sao? Muội đã thay đổi rồi.
Muội không còn là Dung Nhi hoạt bát ngây thơ, lúc nào trên gương mặt cũng nở
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/luoi-tinh-nhan-the-ho-yeu-tai-sinh/165/chuong-102-mai-phuc-bat-ngo.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.