Một bàn tay vươn ra chạm nhẹ vào vai làm Dung Ly khẽ giật mình.
Nàng cảm nhận được có người đang đứng cạnh bên, nhưng hoàn toàn không có tí cảm giác đề phòng nào.
Mặt vẫn cúi gằm xuống, nàng khẽ liếc mắt sang một bên nhìn lướt qua xem rốt cuộc đó là ai mà lại mang cho mình một hơi ấm quen thuộc đến như vậy.
Vạt áo màu đỏ khẽ lướt bồng bềnh, mặc dù trong không gian vắng lặng này, một tí gió cũng không có, thì làm sao miếng vải lụa ấy lại bay bay như thế được chứ?
Nhưng màu y phục đỏ ấy… có điểm nào đó là lạ, hình như lúc trước đã từng gặp rồi, nhưng không nhớ rõ là gặp ở đâu.
Bàn tay ấy khẽ lướt trên vai của Dung Ly, rồi vỗ nhẹ vài cái lên vai của nàng.
Sau đó bước sang bên cạnh, chẳng nói chẳng rằng ngồi xuống.
Hai tay khép lại đặt ngay ngắn trên phần tà áo, người đó thở dài.
Một giọng nói dịu dàng vang lên, ẩn chứa vài âm điệu của nét buồn sâu thẳm:
– Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, mà huynh ấy… vẫn vô tình như vậy…
“Huynh ấy? Là ai? Chẳng lẽ là ám chỉ Đông Cung?” Dung Ly nhận ra giọng nói ấy, đó chính là chất âm nàng luôn nghe thoảng trong đầu, mỗi lúc nàng tuyệt vọng, cũng là âm thanh đó vang lên từ sâu trong tâm tưởng.
Giờ nàng đã nhớ ra, màu áo khi nảy mình nhìn thấy chính là của người con gái trong mộng cảnh lặp đi lặp lại mỗi khi chìm vào cơn mơ.
Chả trách tại sao khi vừa nhìn thoáng qua, đã
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/luoi-tinh-nhan-the-ho-yeu-tai-sinh/174/chuong-104-linh-lung-bao-thap.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.