

Sống chung với Thương Mặc Ngôn được ba năm, cuối cùng tôi cũng mang thai.
Anh từng nói, chỉ cần tôi có thai, anh sẽ cưới tôi về làm vợ.
Tôi cầm tờ kết quả khám thai đến câu lạc bộ tìm Thương Mặc Ngôn.
Không ngờ lại nghe thấy mấy người bạn thân của anh đang cười nhạo tôi:
“Con ngốc Hứa Linh Vi lại đi siêu âm nữa rồi, cô ta thật sự muốn sinh con cho cậu đấy.”
Thương Mặc Ngôn cười cợt, không chút để tâm:
“Muốn thì có ích gì?
Cho dù thật sự có thai, tôi cũng không để cô ta sinh ra đứa bé đâu.
Chỉ có kiểu phụ nữ thông minh sắc sảo như Dao Dao mới xứng đáng sinh con cho tôi.”
Tôi vừa khóc vừa hỏi ba mẹ phải làm sao đây?
Ba mẹ mừng đến không khép miệng lại được:
“Đang định khuyên con nên giữ con mà bỏ cha đây. Nhà họ Hứa ta cuối cùng cũng có người nối dõi rồi!”
Vào ngày Thương Mặc Ngôn rầm rộ tổ chức sinh nhật cho Hứa An Dao
Tôi lặng lẽ rời khỏi căn biệt thự đã sống suốt ba năm trời.
Về sau, Thương Mặc Ngôn lần đến quê nhà tìm tôi.
Ba mẹ tôi hợp sức đuổi anh ra ngoài:
“Đừng hòng dụ dỗ cháu gái vàng nhà tôi nữa!”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.