– Chủ nhân, Minh Nhi phải làm thế nào?
– Minh Nhi… Hùng Lệ… hắn… hiện giờ… hắn… ra sao…?
– Hắn toàn thân ướt đẫm mồ hôi, sao vậy chủ nhân?
– Minh Nhi… mau… mau tìm cách… tìm cách… khiến y mất tập trung… khiến y…
– Là sao? Chủ nhân… chủ nhân…!
“Mình phải làm sao bây giờ?”. Minh Nhi dùng một ánh mắt mù mờ hướng tới Hùng Lệ…
– Ngươi đã liên lạc chán với Minh Nhi chưa?
Hùng Lệ nhàn nhạt hỏi, lúc này hắn đang an nhàn ngồi đó, để Ngân Nguyệt nhẹ nhàng xoa bóp vai từ phía sau. Nhìn hắn lúc này quả thật giống một thiếu gia phong lưu vô cùng, dùng ánh mắt vô thưởng vô phạt nhìn tới Vô Diệp đang điên cuồng tìm cách thoát khỏi đám sương mù nọ. Vô Diệp dùng ánh mắt oán hận khẽ liếc hắn, sau đó lại điên cuồng tìm cách thoát đi. Nhưng càng lúc y lại càng thất vọng, thậm chí hắn đã lao thẳng về phía Hùng Lệ nhưng cũng vô dụng vì hễ hắn lao tới là Hùng Lệ cùng nữ nhân biết mất và rồi lại xuất hiện lại ở hướng đối diện.
Hùng Lệ khóe miệng hơi nhếch lên, hắn há miệng cắn một miếng táo từ bàn tay Ngân Nguyệt đưa tới. Ánh mắt thò ơ nhìn tới Vô Diệp đang lồng lộn tìm cách đào thoát, có thể coi như Vô Diệp lúc này đã như một con khỉ làm xiếc bị nhốt vào lồng, khó có thể đào tẩu.
– Ngươi… ngươi muốn làm gì ta?
Vô Diệp đã dừng tay, đứng thở dốc. Y biết có loạn động thế nào
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/mong-tu-tien/6496/chuong-60-huyen-ho-thuong-phap.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.