-Thiên Hoa Ngọc hoàn!
Lão già áo vàng đã lên tiếng trước nàng,đám đông nhất thời ồ lên kinh ngạc.Thiên Hoa Ngọc hoàn là kì đan hiếm có của phật tông,chỉ có thể hữu duyên khó thể cầu.Nay chỉ một thanh niên Khai Quang sơ kỳ có thể ném ra khiến mọi người nhất thời im lặng,lão già tức thì cau có,thét lên đầy tức tối.
– Tiểu tử to gan,dám cướp mối của lão phu,tiếp chiêu!
– Khoan đã!
Có một đội tuần tra từ xa chạy tới,một người đi đầu có tu vi Luyện Khí sơ kỳ nói.
– Hai vị,nếu động thủ xin mời ra ngoài trấn,chúng ta sẽ đảm bảo không ai ngăn cản hai người!
-Tiểu tử,ngươi có đám ra không?
Minh Tiến cười nhạt,lặng lẽ bước ra trước.Lão già áo vàng cũng không hề kém,phi thân vượt qua hắn mà đi ra.Đám người của đội tuần tra này là người của Kha Sát Đường cùng đám đông lố nhố ra theo.Nữ tử kia vội chạy lại trước mặt Minh Tiến mà khóc nói.
– Công tử,đan dược này xin trả lại ngài.Đừng vì tiểu nữ mà vong mạng!
Minh Tiến chỉ mỉm cười,lắc đầu.
– Cô Nương yên tâm,lát nữa xong việc ta sẽ qua thăm phụ thân cô.Tuy rằng Thiên Hoa Ngọc hoàn có thể trừ độc,nhưng nếu độc tính di căn thì nên trừ tận gốc!
Nói xong thì nhún người lao đi.Như Như đứng đó ngây ngốc nhìn theo bóng người áo xám,đám đông lại cất tiếng ồn ào.Một tiểu tử Khai Quang đấu với Linh Động,không phải là tự thấy mạng mình quá dài sao?Nàng suy nghĩ một hồi,cuối cùng nắm chặt viên đan nọ trong tay rồi
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/mong-tu-tien/6514/chuong-100-co-su.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.