Tối hôm đó Minh Tiến rời đi,sáng hôm sau Tam Môn trấn đón nhận thêm một vị tu sĩ mới.Hắn mặc một bộ trường bào đen thui,lại lấy mũ có mạng che mặt.Sau lưng đeo một bọc vải lớn,có thể nhìn ra đó là một thanh trường kiếm,thân hình cao lớn thêm nữa là bộ quần áo đen thui khiến hắn trở thành tâm điểm chú ý.Nhưng với tu vi của hắn chỉ là Khai Quang hậu kỳ đỉnh phong,sau rồi người ta cũng chẳng chú ý gì đến hắn nữa.Dường như vị tu sĩ này bị câm,hắn không hề nói năng câu nào,hỏi thăm chỗ ở cũng chỉ viết ra một tờ giấy mà thôi.
Minh Tiến quyết định giả trang một chút,phật tu không có công pháp tu luyện dịch dung thuật nên chỉ có cách cải trang cho khác người mới không bị chú ý quá nhiều.Lần đầu tiên hắn ra tay đã kinh động tới toàn bộ cao tầng tu sĩ ở đây,điều ấy làm cho việc thăm dò tin tức bị phá hỏng.Lần này Minh Tiến quyết tâm cẩn thận hơn,nhất nhất không thể bị kẻ khác quấy rối như trước nữa.
Sau bữa cơm trưa,hắn quyết định đi dạo một vòng.Hắn cứ vừa đi vừa nhìn ngắm không thôi,Tam Môn trấn là nơi đan dược phong phú,hầu như nhu cầu của mọi tu tiên giả tới đây đều được đáp ứng.Trừ là các loại đan dược quá nghịch thiên hoặc quá quý hiếm,còn hầu hết đều có thể dùng linh thạch mà mua bán trao đổi được.Mải mê ngắm nghía hồi lâu,cuối cùng quen chân lại tới nhà cô nương bán thân hôm trước,Minh Tiến chợt cau mày. “Có chuyện không hay”.
Chỉ thấy nơi cổng ngôi nhà nhỏ nọ
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/mong-tu-tien/6527/chuong-104-tro-choi.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.