– Ngươi…ngươi thật quá đáng!
Bích Tôn sau một phen nếm trải đau khổ,vừa mới bình tĩnh thì nghe Minh Tiến nói xoáy mình như vậy.Nhất thời động nộ,hắn dù sao cũng là đệ tử của Trưởng trấn,mà tên này mới chỉ là một người mới tới.Trong trấn lại không cho phép động thủ,vì thế hắn trở nên bạo gan,không hề kiêng kị gì cả.Minh Tiến cười nhạt,cái quy định cổ quái này hắn đã được Ngân Nguyệt nói qua rồi,vì thế cũng không có hứng thú gì thêm.Hắn nhìn cả ba mà nói.
– Ta quá đáng hay không?Hừ!…Các vị làm như trong sạch lắm nhỉ,một người thân là Trưởng trấn mà dung túng cho đồ đệ tới nhà ngắm vợ người khác,thế là trong sạch hay sao?Thử hỏi cả ba người các vị,nếu đó là vợ của một trong ba vị thì ba vị có cho phép kẻ lạ vào nội trang của mình hay không?Không cần cãi cố,các người truyền âm những gì ta đều rõ cả!
Minh Tiến nhàn nhạt nói,dùng ánh mắt khinh miệt nhìn cả ba người.Đám người phía xa nghe vậy thì tỏ ra khinh bỉ vô cùng,dùng ánh mắt ghen gét nhìn tới ba người.Bích Tôn cố gượng cười,hắn cố chữa thẹn.
– Đây là do ta tự nguyện,sư phụ không có tham gia.Người tới đây chủ yếu là muốn kết giao hảo hữu mà thôi.Hiểu Vân trấn có một khu vực dành riêng cho các tu sĩ cao tầng có thể họp mặt,trao đổi bí công,pháp bảo…Sư phụ lão nhân gia chỉ có ý tốt mà thôi!
Bích Tôn nói tới đây là đã nhận ý muốn nhìn mỹ nhân là do mình,hắn làm vậy lập tức đảo ngược tình cảnh xung quanh.Đám người xung quanh nghe vậy thì
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/mong-tu-tien/6544/chuong-141-hoi-tinh.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.