Cánh cửa phòng nghỉ của Kỳ Dao được đẩy ra, năm thân ảnh nữ nhân tiến vào. Kỳ Dao lúc này đang ngồi tựa vào thành giường ,đang húp từng thìa cháo do Tiêu Hoa đưa tới miệng. Nét mặt nàng có chút nhợt nhạt, lại mang thêm cả vẻ phẫn nộ cùng chút ai oán. Quyên Quyên thấy vậy thì lắc đầu mà thở dài, Nam Cung Bạch Ngạc, Như Hoa, Vũ Vân cùng Tuyết Liên nhất thời đều im lặng. Chờ cho Tiêu Hoa bón hết chén cháo, các nàng mới tìm ghế ngồi xuống bên cạnh giường. Tiêu Hoa khẽ cười nói.
– Kỳ Dao cô nương không sao đâu. Chỉ là giận tại sao lang quân không tới thăm hỏi mà thôi. Hì hì hì…
– Tiêu Hoa lão lão!
Kỳ Dao đột ngột kêu lên đầy ủy khuất, Tiêu Hoa liếc mắt tới năm nữ nhân kia mà cười hì hì, nháy mắt, sau đó khép cửa mà rời đi. Quyên Quyên thấy vậy thì cười, sau đó nói.
– Muội thật sự giận y như vậy sao?
Kỳ Dao im lặng bặm môi, sau đó hồi lâu khẽ thở dài mà gật đầu. Nam Cung Bạch Ngạc nắm tay nàng, sau đó nhẹ nhàng nói.
– Muội đừng suy nghĩ nhiều a, thật sự y không hề có mặt tại đây đâu!
– A? Thế hắc y nhân kia là ai? Sao lại… sao lại…
Kỳ Dao trên mặt hiện lên những tia hốt hoảng, trên mặt lộ ra nét kinh hãi cực độ. Vũ Vân thấy vậy thì mỉm cười, nhẹ nhàng tiến tới ngồi bên giường mà nói.
– Đó là y, nhưng cũng không phải là y!
Kỳ Dao nghe
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/mong-tu-tien/6566/chuong-117-hung-hiem.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.