Về phần chữ viết của bạch y, người Phàm Thành đương nhiên không khỏi ngạc nhiên bởi cách viết nọ vô cùng giống với thông cáo của ba đại tộc. Thêm nữa, nét chữ dường như có nhiều đường nét thừa hơn khiến họ càng thêm nghi hoặc. Phải biết rằng, Phàm Thành này đã tồn tại cả bốn năm ngàn năm, chữ viết xưa đã tối giản đi nhiều để hình thành ngôn ngữ thông dụng bây giờ. Cách viết của bạch y này hầu như chỉ còn thấy ở một vài cổ tự hay thạch bia cổ. Vì vậy, họ đều cho rằng chín phần mười bạch y này là người của một gia tộc nào đó bị ép tu luyện thành cường nhân, bất mãn mà trốn tới đây ở ẩn.
Những thứ này cũng chẳng quan trọng với dân chúng nơi này. Cường nhân tuy mạnh mẽ thật, hơn người thật những việc rèn luyện cũng khiến những người thường nghe mà khiếp đảm. Họ thường tránh né nhắc tới vì chả ai dại gì mà làm phật lòng mấy đại gia tộc. Dân chúng Phàm Thành chú ý nhất ở bạch y này chính là tài y dược của hắn, hay nói đúng hơn là cách chữa bệnh đặc thù của hắn.
Nếu như trước đây, bị bệnh thì chỉ đến Thanh Long tự cầu khấn, uống nước thần trong cái đỉnh kia thì tạm thời thuyên giảm, hồi lâu mới hết. Nhưng hiện giờ, với những thứ thuốc của bạch y, chỉ cần sắc thuốc một vài ngày, chậm lắm là một hai tuần là khỏi bệnh. Lời này lan đi khiến người tò mò tìm tới càng lúc càng nhiều, thậm trí người của ba đại tộc cũng không ít lần nhòm
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/mong-tu-tien/6608/chuong-167-trong-thuong.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.