Trong doanh địa của Linh Ương học viện lúc này một mảnh đèn đuốc sáng chưng, Nam Cung trưởng lão cùng mấy vị lão sư đều đi ra đứng trên bãi đất trống, sắc mặt uy nghiêm xen lẫn tia sợ hãi nhìn bờ sông đối diện.
Bọn học sinh bên cạnh cũng khiếp sợ nhìn bờ sông đối diện nhưng rồi lại vui mừng reo
” Lúc nãy là Băng Linh Huyễn Điễu! Một trong Ngũ Linh – Băng Linh Huyễn Điễu! “
” Băng Linh Huyễn Điễu là triệu hồi thú của Hí Thiên đại nhân, lẽ nào Hí Thiên đại nhân cũng đến đây sao? “
” Băng Linh Huyễn Điễu lúc nãy thật uy vũ, không hổ là triệu hoán thú của Hí Thiên đại nhân! “
…
Đám học sinh không ngừng hò reo, vừa rồi không biết tại sao Băng Linh Huyễn Điễu lại xuất hiện, tấn công Tứ Hải dong binh đoàn, giờ ai cũng trong dong binh đó cũng chết hết, toàn bộ bị diệt.
” Lúc này là Băng Linh Huyễn Điễu, lẽ nào Hí Thiên cũng ở đây sao? “
Anh Dạ nhìn Hoàng Bắc Nguyệt hỏi rồi không ngừng quay đầu nhìn xung quanh.
Lúc nãy nàng đang ngủ thì Hoàng Bắc Nguyệt bỗng vào nói di chuyển đến bên ngoài rừng rậm.
Lúc đầu nàng cũng không rõ lắm nhưng rồi Băng Linh Huyễn Điễu xuất hiện, tấn công Tứ Hải dong binh đoàn.
Không thấy sự xuất hiện của Hí Thiên nhưng chắc chắn Băng Linh Huyễn Điễu là do nàng phái tới.
Vì uy áp của Băng Linh Huyễn Điễu quá mạnh nên trong binh đoàn đó có nhiều triệu hoán sư đi nữa cũng không gọi linh thú ra được, chỉ có
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/nghich-thien-cai-menh-pha-menh-nguoi/892/chuong-88-khong-nhan-ra-ta-sao.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.