Độc của ngươi thì làm gì được ta.
Lão tử chinh chiến không thua kém gì ngươi nghiên cứu độc tố cũng rất nhiều tưởng ta không biết cách giải độc mà ngươi dày công tạo ra sao .
Lão ta đánh vào kinh mạch của mình rồi tung một chưởng vào cơ thể và đồng thời ép được độc tố ra bên ngoài khiến cho Kiệt Thần có đôi chút kinh ngạc .
– Độc ép ra rồi à ???
– Bộp bộp bộp !
– Khá khen cho ngươi dám lần điều đó trước mặt ta chỉ là độc mà ta nói chỉ là giả thôi .
– Vút !
– Ngươi……..!dám chơi ta ????
– Vụt !
– !!!????
– Uỳnh !
– Khụ !
Rất nhanh Kiệt Thần đã đánh gục bất tỉnh lão ta còn đệ đệ của mình vẫn chưa thể nào tỉnh táo lại được nữa thì Kiệt Thần mở một chiếc hộp gỗ ra rồi đưa cho đệ đệ của mình rồi nói
– Trần Diễu Dạ , nếu đệ còn có chấp mãi không chịu tỉnh lại thì được ta sẽ cho đệ được gặp muội ấy lần cuối cùng và đó cũng là tàn niệm còn sót lại mà muội ấy đã bảo ta cất giữ nó cho đến khi gặp lại đệ giao cho đệ .
Một bóng dáng hết sức quen thuộc đối với hai người bọn họ hiện ra ngay trước mặt một mĩ nhân bạch y trên tay cầm một thanh kiếm mỉm cười đi đến bên cạnh hai người bọn họ .
– Thần ca , Dạ huynh , thật tốt khi cả hai đã làm lành với nhau chỉ tiếc một điều muội đã không còn trên cõi đời này nữa rồi nhưng
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/nghich-thien-tam-gioi/7746/chuong-387-dem-nguoc.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.