Ánh sáng của ban ngày lên đỉnh đầu rồi lại dần dần hạ xuống Tứ Lâm tay cầm hai bình rượu nhảy lên trên mái nhà ngồi xuống đưa cho Thiên Vũ một bình rồi cả hai tâm sự nói chuyện.
– Cho đệ này.
– Soạt !
– Ánh hoàng hôn đúng là đẹp thật có điều khi hoàng hôn xuống bình minh ló rạng đệ lại phải đi đánh một trận sinh tử chiến rồi không chút lo lắng gì sao ?
– Đánh với mấy tên như vậy đệ cũng quen rồi đánh với mấy tên cùng thực lực cũng chẳng có nghĩa lý gì chỉ có đánh với kẻ mạnh hơn bản thân mới biết bản thân thiếu cái gì để có thể sớm hoàn thiện chưa kể cho thời hạn ba tháng để đấu cũng như có thêm chút thời gian luyện ra không ít mấy viên Linh Đan này.
Từ trong áo Thiên Vũ lấy ra vài lọ đựng Linh Đan rồi đưa cho Tứ Lâm.
– Cạch !
– Soạt !
– Linh…….!Linh khí sao mạnh vậy ? Món đồ quý giá như vậy mà đệ cũng cho ta được sao ?
– Lúc gặp nhau huynh ỷuợng nghĩa như vậy đúng đúng phe đúng người sao ta có thể để huynh chịu tủi thân được tu vi huynh cũng bế tắc uống nó sẽ giải quyết được vấn đề của huynh và hai người kia thôi đệ còn nhiều lắm hết cứ nói với đệ nhé !
– !!!!????
– Đệ là Tu Đan sư sao ????
– Không hẳn chỉ là học cho có lúc cần thiết thôi đánh đấm đệ vẫn thích dùng thực lực hơn là mấy cái Đan đó hỗ trợ.
– Người
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/nghich-thien-tam-gioi/7858/chuong-493-ngan-can-khong-thanh.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.