
Vừa tốt nghiệp đại học, tôi đã kết hôn với Hắc Chấp.
Tôi cùng anh ấy đi qua những ngày tháng từ một sinh viên nghèo nợ nần chồng chất, đến khi trở thành một luật sư có chút tiếng tăm ở Giang Thành.
Hai năm sau, tôi sinh ra Hắc Mục Hạ.
Hắc Mục Hạ rất giống Hắc Chấp, trầm lặng ít nói, cũng chẳng thể xem là thân thiết với tôi.
Cho đến một buổi sáng, tôi lỡ tay làm vỡ hai cái ly của họ.
Hắc Chấp cau mày, giọng mất kiên nhẫn:
“Chuyện đơn giản vậy mà em cũng không làm nổi sao?”
Hắc Mục Hạ nhìn chằm chằm mảnh vỡ đầy đất, trên gương mặt hiếm hoi lộ ra vẻ tiếc nuối:
“Đây là quà cô Lạc Lạc tặng cho con và ba mà!”
Tôi bỗng thấy mệt mỏi, tối hôm đó liền đề nghị ly hôn.
Hắc Chấp thậm chí không buồn ngẩng đầu lên:
“Đừng làm ầm ĩ nữa, quyền nuôi con tôi sẽ không cho em đâu.”
Anh ta như chắc chắn tôi sẽ vì Hắc Mục Hạ mà thoả hiệp.
Tôi gật đầu:
“Được.”
Vốn dĩ tôi đâu có muốn.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.