Dịch: Nhị GiaMấy khắc sau, thịt thỏ cuối cùng cũng được nướng chín, Chỉ Dao rắc gia vị lên rồi vui vẻ xé một cái chân.
Vừa định cho vào miệng, chợt mới nhớ ra bên cạnh còn có một người.
“Ngươi muốn ăn không?” Chỉ Dao cầm lấy một chân thỏ tiến tới, lớn tiếng hỏi.
Tư Nhược Trần mở mắt cau mày nhìn Chỉ Dao đến gần, hắn không quen ở gần người như vậy.
“Không ăn!” Hắn ngắn gọn nói ra hai chữ, sau đó lại nhắm mắt lại.
“Ọt ọt!” Nhưng dạ dày của hắn lại phát ra âm thanh, trong nháy mắt tai của Tư Nhược Trần đỏ lên.
Tình cảnh lại một lần nữa hết sức khó xử.
“Ồ.
” Chỉ Dao giả vờ như không nghe thấy, đem chân thỏ trở lại đống lửa, vui vẻ mà ăn.
Tư Nhược Trần mở mắt ra nhìn Chỉ Dao đang ăn ngon lành, cảm thấy tức giận.
Hắn trên đường bỏ trốn đã ăn hết Tịch Cốc Đan, đan dược trị thương cũng không còn bao nhiêu, hiện tại hắn chân chính là danh xứng với thật nghèo kiết xác, còn là một tên nghèo kiết xác bị thương nặng.
Tại sao nàng không thuyết phục hắn nhiều hơn một chút? Tư Nhược Trần cảm thấy một hồi bực mình.
Chỉ Dao vừa ăn vừa phân ra một tia thần thức nhìn xem hắn, thấy hắn muốn ăn mà còn giả bộ, không nhịn được cười.
Này thì cho ngươi bóp ta.
Nghĩ như vậy, có vẻ như thịt này càng thơm hơn? Chỉ Dao đắc ý xé một cái chân khác, vui vẻ ăn!.
Nha đầu chết tiệt này
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/nu-phu-to-ve-rat-vo-toi/8050/chuong-121-bo-tron.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.