Dịch: Nhị Gia”Khụ! Ngươi nói cái gì? Khụ khụ khụ! Lâm thẩm, ngươi mau dẫn ta đi xem.
” Vân Nương ho kịch liệt, trong lòng vô cùng hận thân thể của mình, sau khi sinh xong càng ngày càng hư nhược.
“Ai, chúng ta đi mau đi.
” Một người phụ nữ mặc y phục vải thô đi vào cửa, vội vàng chạy tới đỡ nàng.
Vừa nhìn thấy Chỉ Dao ngồi ở bên giường, nhất thời kêu lên một tiếng.
Chỉ Dao không ngăn cản, nàng đứng dậy, cẩn thận đỡ Vân Nương dậy.
“Cách đây bao xa?” Chỉ Dao hỏi.
“Không xa đâu, chính là cây liễu cuối thôn đấy!” Lâm thẩm vội vàng chạy tới đỡ Vân Nương, Vân Nương này thật sự là người đáng thương.
Hai người đỡ Vân Nương đi tới phía cây liễu.
Còn chưa đến gần, nàng đã nghe thấy tiếng khóc của đứa bé gái và tiếng chửi rủa của người phụ nữ: “Mấy người các ngươi đều là những người ngoại lai, có một chốn dung thân đã muốn tạ ơn trời đất! Còn dám đánh con của lão nương? Chán sống rồi phải không? Hay ngươi đang trông cậy vào người mẹ ốm yếu liệt giường đó cho ngươi chỗ dựa? A? Bất quá chỉ là một người đàn bà dâ.m đãng bị nam nhân bỏ rơi mà thôi!””Mẹ ta mới không phải là người đàn bà dâ.m đãng!” Trong đám người truyền đến tiếng la khóc của Thịnh nhi.
“Mẹ Cẩu Đản, ngươi nói như vậy là không đúng rồi, Vân Nương sinh hài tử thân thể ốm yếu, phụ thân Thịnh nhi ra ngoài tìm thuốc cho nàng, ngươi ở đây nói bậy bạ cái gì?”
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/nu-phu-to-ve-rat-vo-toi/8051/chuong-99-thon-dai-khanh.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.