Dịch: Nhị Gia“Nha, muốn đi gặp thiếu chủ à?” sắc mặt của nữ tử kia lập tức xấu đi, âm u mở miệng.
“Ân!” A Kha gật gật đầu, cũng không nói nhiều, tiếp tục đi về phía trước.
Chỉ Dao cật lực đuổi theo, đi rất chậm, nữ tử kia bĩu bĩu môi… “Cũng chỉ là một con ma ốm thôi mà!”! ! ! Nửa canh giờ sau, A Kha cuối cùng cũng dừng lại trước một gian nhà gỗ hai tầng.
Chỉ Dao ôm ngực thở hổn hển, cơn đói và cơn đau giày vò khiến nàng lúc này có chút hoa mắt chóng mặt.
“Hai vị đại ca, người thiếu chủ muốn gặp ta đã đưa đến rồi đây.
” A Kha cung kính nói với hai thủ vệ canh gác bên ngoài gian nhà gỗ.
“Đợi đó đi!” Một tên thủ vệ dùng ánh mắt kì quái nhìn Chỉ Dao, sau đó đẩy cửa bước vào.
Một lát sau lại đi ra, gật đầu với hai người: “Vào đi!”“Đa tạ đại ca!” A Kha quay đầu dùng mắt ra hiệu với Chỉ Dao, rồi đi trước bước vào trong, Chỉ Dao cũng lập tức theo sau! ! ! ! Nội vực Loạn Ma Hải.
Trải qua một tháng tìm kiếm, mọi người vẫn không tìm thấy Chỉ Dao.
“Hồn đăng của sư muội đến nay vẫn rất ổn định, chắc chắn đã gặp cơ duyên nào khác rồi.
Chúng ta cũng không cần quá chấp nhất.
” Lạc Xuyên nhìn mọi người nói.
Mọi người nghe vậy gật đầu, cũng hiểu rõ ràng nếu cứ tiếp tục tìm kiếm như vậy cũng chỉ phí công mà thôi.
“Vậy thì chúng ta tách ra
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/nu-phu-to-ve-rat-vo-toi/8093/chuong-127-nghenh-chien-lang-hien.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.