
Ngay đêm gả cho kẻ gian nịnh triều thần, ta cưỡi lưng hắn, kề mũi dao vào yết hầu hắn .
“Phu nhân run rẩy cái gì?” Hắn cố ý nhấp hông lên, giọng điệu ngả ngớn: “Phu nhân chinh chiến sa trường, chắc hẳn kỹ thuật cưỡi ngựa rất xuất chúng.”
Ta đẩy lớp áo trong của hắn, lòng bàn tay phủ lên lồng ngực trần, khiến làn da dưới lòng bàn tay ta khẽ run lên.
“Kỹ thuật cưỡi ngựa của ta bình thường thôi, không bằng tài thiện xạ của phu quân.”
Nghe bậy , trong mắt hắn lóe lên ánh sáng, cười khẩy đầy trêu tức:
“Đêm nay hầu hạ tốt, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi.”
Ta ghé sát lại tai hắn rồi thở nhẹ, lưỡi dao trong tay càng gần thêm vài phần.
“Ngươi tha cho ta , ta sẽ tha cho ngươi sao?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.