Dịch: Lap Tran—-“Ghi nhớ rồi sao?”Sau nửa canh giờ, Phùng Đại Xuyên thu công đi tới gốc cây.”Đã nhớ.
.
.”Trần Triệt vừa đáp lại vừa lưu luyến không rời liếc nhìn bí tịch, một bộ thời gian quá ít.Phùng Đại Xuyên thấy biểu hiện này cười nhạt một tiếng.”Cũng có chút ngộ tính, nhớ lấy, không được tự tiện truyền Điệp Lãng công không này cho người khác.
.
.
Mặt khác, nếu như ngươi gặp khó khăn về mặt tu luyện liền đi tìm đường chủ Lang Nha đường Từ Phong giúp ngươi, hắn cũng tu Điệp Lãng công.Chăm chỉ tu luyện đi, nếu như ngươi có thể bước vào Đồng Bì cảnh, ta sẽ tự mình dạy ngươi phần công pháp phía sau.””Được, đa tạ bang chủ!”Trần Triệt cảm kích hành lễ một cái, sau đó cung kính đưa bí tịch đến trước mặt Phùng Đại Xuyên.Phùng Đại Xuyên có chút hài lòng với thái độ của Trần Triệt, gật đầu nhẹ, sau đó nhận lấy bí tịch.”Nếu như không có chuyện khác thì có thể rời đi rồi.””Tuân lệnh! Bang chủ!”Trần Triệt khom người lui ra, cùng Vương Chấn rời đi tổng đà..
.
.Chờ ra khỏi tổng đà Thiên Lang bang một đoạn, Vương Chấn mới vội hỏi: “Ngươi đã nhớ kỹ phần Đồng Bì cảnh của Điệp Lãng công kia sao?””Nhớ kỹ, không thiếu một chữ, yên tâm đi cữu cữu.”Trần Triệt bình tĩnh nói.Nghe xong, Vương Chấn nhẹ nhàng thở ra, sau đó hắn lại nhịn không được thở dài một cái.”Ta vốn tưởng rằng với thiên phú của ngươi, bang chủ sẽ đích thân dạy ngươi Điệp Lãng công, thậm chí thu ngươi làm đệ tự, không nghĩ tới nửa đường lại gặp khó khăn
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/ta-that-su-khong-yeu-nha/525/chuong-41-vao-thanh.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.