Biên: Lap Trần—-Đêm khuya, thư phòng Vương Kính Minh vẫn sáng đèn.Thấy vẻ mặt kiên nghị của Trần Triệt, Vương Kính Minh khẽ thở dài.”Tính tình của ngươi rất giống ta, một khi đã quyết định thì tám con ngựa cũng không thể kéo trở lại.”Trần Triệt yên lặng không nói.Vừa rồi hắn đã nói chuyện Tế Thế minh muốn lôi kéo mình cho lão sư nghe, đồng thời biểu lộ quyết tâm luyện võ.”Thật ra ta cũng không hiểu rõ Tế Thế minh, chỉ biết là bọn hắn hiện rất được triều đình coi trọng.Nhưng dù như thế nào thì ta cũng không khuyến khích ngươi gia nhập Tế Thế minh.Tế thế.
.
.
Ha ha, nếu như muốn tế thế, làm như bọn họ còn không bằng đọc sách đây.”Nói đến đây, Vương Kính Minh dừng một chút.”Còn chuyện Tiên Thiên cảnh, ta có quen biết mấy võ giả Tiên Thiên cảnh đáng tin cậy.Đương nhiên chắc chắn sẽ kém Thánh Thủ Thư Sinh mà ngươi nói nhưng dạy ngươi hẳn là không thành vấn đề.Nếu như ngươi không chê, ta có thể viết mấy phong thư giới thiệu.
.
.”Trần Triệt nghe xong rất cảm động, tranh thủ thời gian chắp tay nói cám ơn:”Sao học sinh làm lại ghét bỏ được?Đa tạ lão sư!”Vương Kính Minh lắc đầu cười khổ.Trong lòng hắn vẫn hi vọng Trần Triệt có thể đọc sách.Nhưng trải qua chuyện hạ độc ban ngày, hắn ngại khuyên thêm nữa.Bởi vì nếu như Trần Triệt không luyện võ thì giờ phút này đã sớm trở thành một cỗ thi thể.”Chớ vội cám ơn ta, chẳng qua ta chỉ cho ngươi thêm một lựa chọn mà thôi, cuối cùng đi nơi nào thì vẫn do ngươi quyết định.Nhưng ta
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/ta-that-su-khong-yeu-nha/591/chuong-6-co-tat-giat-minh.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.