“Tiên……Tiên trưởng?”Nhìn bộ dáng trầm mặc của Ngu Sở, trong lòng ông Vương thấp thỏm không nhịn được liền mở lời, “Ngài cảm thấy đứa nhỏ này thế nào?”Lúc này Ngu Sở mới lấy lại tinh thần, nàng ngẩng đầu phát hiện hai ông cháu đang nhìn nàng không chớp mắt.Ông lão thì chờ nàng nói ra câu đồng ý, còn ánh mắt cậu bé lại thêm chút phức tạp, ánh mắt đó nhìn chăm chú vào Ngu Sở mang theo mong đợi, tựa như chờ mong nàng có thể tiếp nhận mình, nhưng vẫn có cảm giác tránh né.Ngu Sở im lặng chốc lát rồi mở miệng, “Xác thật đứa nhỏ này rất có thiên phú.”Ông Vương cùng Lục Tiểu Thất còn không kịp cao hứng thì nghe được Ngu Sở tiếp tục nói, “Nhưng lão tiên sinh, ta vẫn không thể thu đứa nhỏ này.”“Vì sao chứ?” Ông lão khó hiểu mà nói, “Nếu ngài nói thằng bé có thiên phú, mà Tiểu Thất lại là đứa trẻ ngoan, vậy ngài cảm thấy thằng bé không tốt ở điểm nào?”“Không phải đứa nhỏ không tốt mà là ta không tốt, ta không có năng lực dẫn dắt cậu ta.” Ngu Sở kiên nhẫn giải thích, “Nhưng ngài yên tâm, Tiểu Thất rất có tiềm năng, bất kỳ môn phái tu tiên nào đều sẽ muốn cướp đoạt lấy.
Nếu ngài đồng ý ta có thể đưa cậu bé vào môn phái tốt, không làm mai một tiềm năng của cậu bé.”Ông lão muốn nói lại thôi, cuối cùng những lời muốn nói hóa thành một tiếng thở dài.“…… Đa tạ tiên trưởng.”Khi trở về, Lục Tiểu Thất tự mình đưa nàng, hai người im lặng mà đồng hành một chặng đường.
Ngu Sở liền nghe được
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/ta-thu-cac-tieu-lao-dai-lam-do-de/2733/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.