Ngu Sở chưa bao giờ từng gặp chuyện như vậy.Bỗng nhiên xuất hiện ký ức không đầu không đuôi, giống như cái đinh cố chấp đóng vào trong não của nàng vậy, loại cảm giác thống khổ choáng váng vượt quá tiếp thu ký ức khi bình thường làm nhiệm vụ.Tay của Ngu Sở chống đầu, thần sắc hơi tối tăm.“Ngồi một lúc đi.” Giọng nói của Quân Lạc Trần vang lên.Hắn mang chiếc ghế bị chân khí của Ngu Sở làm đổ cầm lại đây đặt bên người Ngu Sở.Quân Lạc Trần duỗi tay muốn đỡ nàng, Ngu Sở không dấu vết né tránh rồi tự mình đứng lên.Nàng nhìn về phía Quân Lạc Trần, “Ngươi không sao chứ?”Quân Lạc Trần khẽ lắc đầu.“Là ta sai.” Ngu Sở còn chưa nói cái gì thì Quân Lạc Trần đã thấp giọng nói, “Mới nãy ta không nên lại gần nàng.”“Là do ta phản ứng quá mạnh thôi.” Ngu Sở nói một cách ngắn gọn, “Cũng thế, nhà tranh này cũng đã cũ rồi, vừa lúc sửa sang lần nữa.”Chân khí vừa mới bộc phát hoàn toàn là hành vi theo bản năng của Ngu Sở.Trong khi đầu nàng đau đến mức muốn nứt ra, trước mắt mơ hồ, rơi vào hoàn cảnh hỗn loạn không có cách nào khống chế thì dù là người không công kích nhưng tới gần nàng thì cơ bắp sẽ có phản ứng tự nhiên, căn bản không thông qua tư duy của đại não đã hành động.Thậm chí Ngu Sở còn thấy may mắn khi bản thân nàng ở trong kết giới của mình, bên người là Quân Lạc Trần mà không phải đồ đệ khác, không bị nàng gây thương tổn.Rốt cuộc nàng mới bắt đầu học được cách thành lập quan hệ
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/ta-thu-cac-tieu-lao-dai-lam-do-de/2857/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.