Khi Phương Vỹ Huyền và Vu Ánh Hà về đến nhà, đã là mười hai giờ hai mươi phút trưa.
Vương Duyên Tú đã đi phỏng vấn về, nhìn thấy trên người Vu Ánh Hà mặc quần áo mới, ánh mắt bà ấy lộ vẻ ngạc nhiên, hỏi: “Ánh Hà, tại sao con lại mặc luôn quần áo mới về vậy?”
“Có đẹp không ạ?” Vu Ánh Hà xoay một vòng hỏi.
Vương Duyên Tú đi đến trước mặt Vu Ánh Hà, giơ tay sờ chất liệu quần áo của Vu Ánh Hà, nói: “Đẹp…!Hơn nữa mẹ cảm thấy nó được may rất cẩn thận, chất liệu cũng rất tốt…!Bộ quần áo này mua hết bao nhiêu tiền?”
Sắc mặt Vu Ánh Hà thay đổi, đang định nói chuyện.
“Giá gốc năm trăm, sau đó mặc cả còn ba trăm, vẫn rất hời.” Phương Vỹ Huyền ngồi ở trên ghế sô pha mở miệng nói.
“Mới ba trăm tệ à…!vậy thì đúng là rất hời.” Vương Duyên Tú mỉm cười nói.
Vu Ánh Hà liếc mắt nhìn Phương Vỹ Huyền một cái, Phương Vỹ Huyền nháy mắt với cô.
Với tính cách của Vương Duyên Tú, đúng là không nên nói thật thì tốt hơn.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Phương Vỹ Huyền đang chuẩn bị ngủ trưa, Đường Mạnh Sơn lại gọi điện thoại tới.
“Thần y Phương…!cậu có rảnh không?” Giọng điệu nói chuyện của Đường Mạnh Sơn hơi do dự.
“Có chuyện gì?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Hội trưởng Đỗ của Hiệp hội Võ đạo thành phố Giang Hải, bây giờ đang ở nhà tôi, ông ta muốn…!gặp cậu một lần.” Đường Mạnh Sơn nói.
Giọng nói chuyện của Đường Mạnh Sơn rất kỳ lạ,
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/ta-tu-luyen-da-5000-nam/10117/chuong-269-ton-gia-thien-tinh.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.