Huyền Vương phủ.
Mộ Dung ngồi vắt chéo chân, tay quăng quả nho vào miệng.
Lúc này trong phòng chỉ có hắn và Mị Nhị nếu để ai đó nhìn thấy Huyền Vương có bộ dạng như vậy nhất định sẽ hốt hoảng, còn các cô nương sẽ vỡ mộng xuân.
“Chuyện ở đó giải quyết thế nào rồi?” Mộ Dung hỏi.
“Cũng sắp xong rồi, cung chủ ra mặt mọi chuyện đều ổn thỏa.” Mị Nhị đáp.
Đột nhiên Mộ Dung như nhớ ra vấn đề gì đó, hắn vội hỏi.
“Mị Nhị ngươi đã gửi tin báo lại tình hình ở nơi này hay chưa?”
“Vẫn chưa, buổi chiều tin tức mới được gửi đi.”
“Nhớ báo với Tiểu Huyền Huyền, thê tử của hắn bị người khác nhòm ngó rồi.”
Mị Nhị liếc nhìn Mộ Dung, y thản nhiên cười nhẹ.
“Có nhòm ngó cũng vô dụng.”
“Được được, các ngươi đều lợi hại, quản lão bà rất tốt, không ai dám động vào.”
Mộ Dung xua tay, bất giác trái tim nhỏ bé mong manh của hắn cảm thấy tổn thương.
Hắn thở dài, ai rồi cũng sẽ có đôi có cặp, về sau chỉ còn mình hắn bơ vơ, thật nghiệt ngã.
Cùng lúc này, tại Thiên Vũ đại lục, Thánh Cung.
Trong một căn phòng bài trí xa hoa, một nữ nhân gương mặt xinh đẹp, trang phục diễm lệ đang đùng đùng tức giận, bình hoa trên bàn bị bà ta không chút lưu tình đập vỡ.
Nữ nhân phất tay, một luồng linh lực đánh thẳng về phía nam tử đang quỳ trên mặt đất khiến khóe miệng của hắn tràn ra tia máu, nhưng nam tử vẫn im lặng, tuyệt nhiên không lên tiếng.
“Vô Âm Cung, lại
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/thien-tinh-gioi-xuyen-den-roi/1364/chuong-110-dong-dao-cung-thuong-luong.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.