Màn đêm buông xuống cũng là lúc siêu trộm hành nghề, Cố Ngữ Yên cảm thán, cảm giác hoài niệm xưa cũ, lâu lắm rồi nàng mới đeo mạn che mặt, nửa đêm trèo lên nóc nhà người khác ngắm trăng.
Nhớ lại một chút sự kiện ban chiều, nàng và Tiêu Huyền đang định đến hồ ngắm liễu rủ, ra sông bắt cá nướng ăn thì Mạc Lục Diệp hùng hổ đi đến, khí thế phừng phừng.
Hắn nhìn nàng, ánh mắt say đắm đến…buồn nôn.
Mạc Lục Diệp cầm viên Thủy Dạ Minh Châu đang phát ra ánh sáng màu xanh thuần khiết trên tay đưa đến trước mặt Cố Ngữ Yên, dịu dàng hỏi.
“Ngữ Yên, nàng có thích viên Thủy Dạ Minh Châu này không?”
Cố Ngữ Yên là người thẳng thắn, thích thì sẽ nói thích, không thích nhưng có lợi thì cũng sẽ nói thích, thế là nàng thành thật gật đầu.
Mạc Lục Diệp thấy vậy thì vui mừng, điệu bộ tra nam dụ dỗ cô nương nhà lành tiếp tục nói.
“Ngữ Yên, tối nay ta có thể mời nàng đến phủ dùng bữa hay không? Chỉ cần nàng đồng ý viên Thủy Dạ Minh Châu này sẽ là của nàng.”
Nghe đến đây thì Tiêu Huyền đã tức đến nổ bình giấm, tên tam hoàng tử này là chán sống rồi, ngang nhiên đứng trước mặt hắn, dụ dỗ lão bà chưa qua cửa của hắn.
Nhưng bản thân là một chính nhân quân tử việc quan trọng trước mắt là kéo vương phi của hắn tránh xa tên Mạc Lục Diệp kia ra, còn việc phóng hỏa đốt hoàng tử phủ thì tính sau.
Thế là Tiêu Huyền không nói lời nào, nhanh như cắt bế bổng
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/thien-tinh-gioi-xuyen-den-roi/1404/chuong-36-an-thit-ran.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.