Cố Liên Nhi mười sáu tuổi, đạt tu vi Võ giả cấp sáu, trong thế hệ trẻ Ung Thuận thành, cũng xem như là có thực lực, luôn tự cho bản thân là thiên tài.
Hàng ngày hống hách, kiêu ngạo, thường xuyên đến tiểu viện hành hạ, đánh đập Cố Ngữ Yên xem nàng là bao cỏ phế vật tùy ý ngược đãi.
-“Hôm nay bổn tiểu thư tâm tình tốt, Cố Ngữ Yên nếu ngươi đến đây li3m sạch giày cho bổn tiểu thư, ta liền cân nhắc cho ngươi được chết tử tế.”
-“Được.”
Cố Liên Nhi nghe Cố Ngữ Yên đáp càng khẳng định suy nghĩ trong lòng, cho rằng Cố Ngữ Yên chỉ là có chút công phu, hiện tại nhất định là đang sợ hãi không thôi.
Nàng ta duỗi chân phải ra, kiêu ngạo nhìn về phía Cố Ngữ Yên.
Cố Ngữ Yên mỉm cười ẩn ý, bước từng bước thật chậm rãi, bộ dáng giống như đi tản bộ, ngắm cảnh.
-“Phế vật chết tiệt, nhanh lên, đừng hòng kéo dài thời gian.”
Cố Liên Nhi nóng nảy, rút lấy cây roi bên hông, quất về phía Cố Ngữ Yên.
Cố Ngữ Yên không né tránh, nhẹ đưa tay trực tiếp bắt lấy roi của Cố Liên Nhi.
Nàng nhìn Cố Liên Nhi gương mặt vẫn duy trì nụ cười, sau đó đột nhiên giật mạnh, đoạt lấy cây trong tay nàng ta.
-“Ngươi…ngươi.”
Cố Liên Nhi trơ mắt nhìn Cố Ngữ Yên, bất chợt sợ hãi, nàng ta cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Cố Ngữ Yên mặc dù vẫn luôn mỉm cười nhưng ánh mắt lại lạnh đến thấu xương, đằng đằng sát khí.
Còn có linh lực, đúng vậy chính là linh
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/thien-tinh-gioi-xuyen-den-roi/1413/chuong-167-phat-hien-cua-mac-chi-thanh.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.