Trái ngược với căn phòng cũ nát bên trên, phía dưới là một gian phòng gọn gàng, ngăn nắp, giường gỗ rộng lớn, chăn êm gối ấm, hơn nữa cách bày trí cũng có phần quý phái. Điều duy nhất không hợp hoàn cảnh lúc này chính là Mộ Dung.
Phó Cung chủ Vô Âm Cung đang vắt chân ngồi trên chiếc ghế đặt giữa phòng, có ghế đương nhiên là có bàn, trên bàn đang bày một con gà quay kèm theo một vò rượu thượng hạng.
Mộ Dung đang rất không có hình tượng, à không trước giờ cái tên này cũng không có hình tượng, hắn đang xé cái đùi gà mà nhai nhồm nhoàm. Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền đi đến bàn ngồi xuống.
“Không đủ rượu rồi.” Mộ Dung vừa nhai vừa lên tiếng.
Cố Ngữ Yên phất tay, lấy ra ba vò rượu hoa đào. Mộ Dung nhanh tay lấy một vò, mở nắp, hít một hơi thật sâu. Hắn cười khoái trá.
“Rượu thơm.”
“Ta còn tưởng Mộ công tử sẽ vì đại nghĩa mà chịu thiệt thòi, xem ra là ta quá nông cạn rồi.”
Mộ Dung phì cười.
“Ngày trước nếm qua khổ cực, hiện tại có thể hưởng thụ thì nên hưởng thụ.”
“Khổ cực? Không phải ngươi đi lừa người, kiếm được bao nhiêu kim tệ liền đổ vào thú vui ăn thịt, uống rượu.” Tiêu Huyền nhìn Mộ Dung nói.
Cố Ngữ Yên nổi máu tò mò.
“Mộ Dung, cái nghề lừa người của ngươi, làm ăn có được không?”
“Kiếm được khá nhiều…khoảng mấy ngàn kim tệ, nhưng không đủ ăn.”
Cố Ngữ Yên nghe tên này đáp thì muốn té ghế, mấy
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/thien-tinh-gioi-xuyen-den-roi/1441/chuong-189-ngo-ngac-hoang-mang.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.