Chiều hôm đó, Cố Ngữ Yên đến Huyền Vương phủ, nàng muốn đến tìm gặp Mộ Dung, hiện tại nàng đang có hứng thú với dịch dung thuật.
Nhưng khi vừa bước vào cổng lớn thì trước mặt nàng chính là gương mặt hậm hực của Tiêu Huyền và bên cạnh là gương mặt cười toe toét tươi như hoa của Mộ Dung.
Cố Ngữ Yên nháy nháy mắt ra hiệu với Mộ Dung, ý hỏi có chuyện gì xảy ra với Huyền Vương.
Mộ Dung bật cười lớn.
“Ha ha, Tiểu Huyền Huyền chính là ăn phải giấm chua đó.”
Cố Ngữ Yên đi đến bên cạnh Tiêu Huyền, vươn tay xoa xoa đầu nam tử trước mặt để an ủi.
“Huyền Huyền.”
Tiêu Huyền vươn tay ôm chặt lấy Cố Ngữ Yên, mở giọng ấm ức.
“Yên nhi đi chơi nhưng không dẫn theo ta, hic hic nàng bỏ rơi ta.”
Cố Ngữ Yên dịu dàng dỗ dành Tiêu Huyền, một khắc trôi qua, Huyền Vương vẫn ôm chầm nàng với giọng điệu ấm ức.
Đột nhiên lúc này Cố Ngữ Yên thay đổi giọng điệu, nàng đẩy Tiêu Huyền ra.
“Chàng còn ghen sao? Còn ấm ức? Chàng dám cho người theo dõi ta sao?”
“Yên nhi.”
“Làm sao chàng biết ta đi chơi, hội ngộ bằng hữu?”
“Ta…ta…”
“Chàng ấp úng, dám theo dõi ta, chàng cả gan lắm rồi.”
Cố Ngữ Yên xoay người, khoanh tay trước ngực, bày ra bộ dạng hậm hực.
Tiêu Huyền thấy vậy thì nhanh chóng đứng dậy đi đến trước mặt Cố Ngữ Yên, dáng vẻ đáng thương phân bua.
“Yên nhi, cái tửu lâu kia là…là sản nghiệp của ta, nên…”
“Hảo, chàng giỏi lắm, có sản nghiệp lớn như vậy mà không
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/thien-tinh-gioi-xuyen-den-roi/1443/chuong-132-du-chien-thang-ta-van-boi-phuc-nguoi.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.