Kim Hạn chơi cũng thật lớn, thi đấu đại hội Tứ Quốc mỗi năm chỉ có một lần mà hắn lại làm khó bản thân như vậy.
Nhưng mà Cố Ngữ Yên biết rõ, còn người Thái Tử Bắc Nguyên, không phải là đang làm khó bản thân, mà là tự tin vào bản thân.
Hắn tin tưởng vào khả năng tấu đàn của mình.
Kim Hạn nhẹ ôm đàn, ngồi bệt xuống đất mà bắt đầu tấu nhạc.
Ôm cầm mà tấu khúc, đây chính là một loại trình độ biểu diễn, điêu luyện đến mức thượng thừa.
Người và đàn hòa làm một, tiếng đàn trong vắt ngân vang, thanh âm không nhanh không chậm mà từng chút len lỏi vào lòng người.
Dịu dàng như một dòng suối, êm đều chảy vào lòng.
Kim Hạn tấu một khúc êm dịu, không có tiết tấu dồn dập, cũng không có âm điệu thê lương, tất cả chỉ là sự nhẹ nhàng và sâu lắng.
Có lẽ đây cũng chính là những xúc cảm chân thật mà vị Thái Tử Bắc Nguyên này hướng đến, ngày ngày sống trong sự giả dối, phải diễn kịch với tất cả mọi người xung quanh.
Kim Hạn chỉ có thể giữ lại một khoảng lắng đọng trong tâm hồn, nhắc nhớ hắn bản ngã của chính mình, tiếp tục tiến về phía trước mà không ngã quỵ.
Buồn như không buồn, u nhưng không sầu.
Khúc nhạc kết thúc, không có lấy một nốt lỡ nhịp.
“Người cầm hợp nhất, hảo.”
Thanh âm của một vị giám khảo trong Tứ Thánh vang lên, với đầy sự tán thưởng.
Lão nhân gia vuốt chòm râu bạc bạc trắng hướng về phía Kim Hạn cười
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/thien-tinh-gioi-xuyen-den-roi/1464/chuong-212-mi-thuat-cua-tieu-hac.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.