Lam Khải đến Đông viện gặp mẫu thân, Nghiêm Tú nhìn hài tử, càng nhìn bà càng cảm thấy vừa ý.
“Khải nhi.”
Nghiêm Tú gọi Lam Khải tiến lại gần, sau đó cho hạ nhân toàn bộ lui xuống.
“Mẫu thân, người là muốn nói với con về chuyện của Liễu di nương sao?”
Lam Khải vừa buông người ngồi xuống ghế, vừa mở miệng lên tiếng. Nghiêm Tú thái độ điềm tĩnh, bà nhàn nhạt đáp lời nhi tử.
“Chuyện đó, Khải nhi con không cần quan tâm, bào thai kia có thể sinh ra hay không còn chưa biết được?” Nghiêm Tú ánh mắt sắc lạnh, Lam Khải nhìn mẫu thân, liền hiểu được ý của bà.
“Vậy nương gọi con đến…”
Lam Khải còn chưa nói hết câu thì Nghiêm Tú đã cất tiếng.
“Khải nhi, chuyện hôn sự giữa con và Giang đại tiểu thư có phải nên tiến hành rồi hay không? Suy cho cùng, con cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên thành gia lập thất đi.”
Lam Khải nghe thấy lời của Nghiêm Tú thì nhíu mày, lộ vẻ không nguyện ý.
“Mẫu thân, hôn sự vẫn ở đó, Giang Thẩm Nguyệt cũng không chạy đi đâu được, cần gì phải vội vã cử hành hôn sự.”
“Khải nhi.” Nghiêm Tú nhìn thẳng về phía hài tử, thanh âm của bà đã mang theo sự nghiêm nghị.
Lam Khải thấy vậy liền thở dài, mỉm cười ngọt ngào với mẫu thân, thái độ cũng trở nên ôn hòa, ngoan ngoãn hơn.
“Mẫu thân, Giang Thẩm Nguyệt đối với con tình cảm sâu đậm, mẫu thân yên tâm đi, mối hôn sự đã định này nhất định không có vấn
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/thien-tinh-gioi-xuyen-den-roi/1483/chuong-195-thanh-cong-vao-lam-phu.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.