Ngay khi Ôn Ngọc định ra tay xử lý nhị thẩm, những gì năm đó bà ta từng làm với y, y sẽ đáp lễ, phế bỏ tu vi, ném vào Vực Vô Tận, nhưng khi này có một người đã làm y phải chú ý.
Đó chính là biểu đệ của Ôn Ngọc hắn, nhi tử của nhị thẩm và nhị thúc hắn.
Hắn nhớ năm xưa chính là tên này đã đẩy hắn vào phòng củi, còn cho người thả rắn độc vào bên trong, những con rắn độc hung hăng, ba ngày trôi qua Ôn Ngọc không ăn, không uống, trên tay chỉ cái vài khúc củi khô không ngừng chống chọi với lũ rắn.
Nếu khi đó Đại Trưởng Lão của gia tộc không kịp thời trở về thì hắn đã mất mạng rồi.
Ôn Ngọc thẳng tay phế đi đan điền của nhị thẩm hắn, sau đó tiện tay quăng bà ta trên mặt đất, tiếp sau y hướng ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang biểu đệ, Triệu Đại Cường.
“Đừng, đừng biểu huynh, đừng qua đây, huynh đừng qua đây.”
Ôn Ngọc mỉm cười, nụ cười tựa như gió xuân nhưng trong mắt Triệu Đại Cường lại lạnh lẽo đến thấu xương.
Cái kiểu biểu cảm như này, sao cứ cảm thấy hắn càng ngày càng nhiễm phong thái của chủ nhân, hưởng ké hào quang.
“Ngươi còn nhớ đến ta là biểu huynh của ngươi hay sao? Năm đó ngươi đẩy ta vào phòng củi, khi đó phụ mẫu ta vừa mới mất, còn ta chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, ngươi có từng nghĩ đến ta chính là biểu huynh của ngươi.
Khi ngươi cùng mẫu thân của ngươi đẩy ra vào Vực Vô Tận,
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/thien-tinh-gioi-xuyen-den-roi/1502/chuong-185-ngay-dau-gap-nhau.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.