Tiêu Huyền vòng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Cố Ngữ Yên, cả hai thoắt cái liền bay lên không trung. Tiêu Huyền đến bên cạnh một tảng đá nhỏ, trồi ra đặc biệt nổi bật trên vách tường, y dùng lực nhấn mạnh. Mặt đất phía dưới nhanh chóng biến thành một biển dung nham. Cố Ngữ Yên dù là đang ở trên không trung vẫn cảm thấy nóng…sức nóng thật khủng khiếp.
Cố Ngữ Yên nhìn nam nhân bên cạnh, nàng có phải là tốt số quá rồi hay không? Nếu nơi này không biến thành cứ điểm của Vô Âm Cung thì nàng đành phải làm một màn trình diễn, vượt biển dung nham rồi.
“Huyền Huyền, đỉnh Tháp Khảo Hạch này…”
Tiêu Huyền nghe thấy lời của Cố Ngữ Yên thì nhẹ lắc đầu.
“Yên nhi, cái này thì ta không biết được.”
Nhìn thấy vẻ khó hiểu hiện lên trong ánh mắt người thương. Tiêu Huyền từ tốn nói.
“Tầng thứ tám này ta đến cũng không ít lần, đường lên đến đỉnh tháp thì cũng đã tìm ra nhưng…haizzz căn bản là không mở được cánh cửa cứng đầu đó.”
Cố Ngữ Yên nhướng mắt ra hiệu với Tiêu Huyền. Chàng ngay lập tức hiểu ý mang nàng đến trước cánh cửa đá, đương nhiên là phải thông qua hai ba bốn bước khởi động cơ quan khác. Mấy cái cơ quan này, thiệt là rắc rối.
Cố Ngữ Yên đến trước cái cửa đá, gõ gõ vài cái, đạp đạp thêm vài cái cũng không có động tĩnh gì, nàng nhíu mày, quan sát một chút, cũng không phát hiện điểm gì đặc biệt. Trừ…một tảng đá hình cái…chén. Đúng rồi, để ý
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/thien-tinh-gioi-xuyen-den-roi/1515/chuong-224-hau-trach-lam-gia.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.