Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền sau khi đồng thanh thì tức khắc nhìn nhau.
“Nàng.”
“Chàng.”
Hai người lại lần nữa đồng thanh.
“Chàng nói trước đi.”
“Nàng nói trước đi.”
Lại lần nữa thanh âm đồng điệu không lệch một nhịp. Cố Ngữ Yên là Tiêu Huyền nhìn nhau, đồng thời phất tay, nghỉ nói luôn, chuyện gì đến rồi hẳn tính.
“Huyền Huyền, trong những người của Thánh Cung ắt hẳn là có tai mắt của Vô Âm Cung đi.”
Tiêu Huyền không đáp lời Cố Ngữ Yên, mà nháy mắt với nàng. Được rồi, không có mới là chuyện là đó. Hai người trao đổi qua lại thêm một lát, tình chàng ý thiếp mặn nồng thêm một chút thì Cố Ngữ Yên quyết định đã đến lúc phải rời khỏi cái tòa Tháp Khảo Hạch này.
Phía bên ngoài Tháp Khảo Hạch, không ít người đang náo loạn, trầm trồ vì có người đã đi đến tầng thứ tám của tòa Tháp này. Suốt trăm năm nay đây là người thứ năm đạt được thành tựu như vậy trong cuộc khảo hạch tuyển chọn tân đệ tử của Thánh Cung.
Tiểu Hắc một thân tiêu sái, quyến rũ mị hoặc thản nhiên phi thân lên một nhánh nghiêng người soái khí.
“Nhìn kìa, người đó chính là người đã đi đến tầng thứ tám của tháp Khảo Hạc sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Là một mỹ nam nha.”
“Soái quá đi mất.”
“Không biết chàng ấy đến từ đâu? Sao lại tài giỏi như vậy?”
“Là một thiếu niên trẻ tuổi.”
“Tuổi trẻ tài cao.”
“Có cái gì đáng nói chứ, không chừng chỉ là do may
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/thien-tinh-gioi-xuyen-den-roi/1520/chuong-273-thoat-khoi-cam-dia-tra-thu-mot-chut.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.